57 di sản thế giới tại Trung Quốc được UNESCO công nhận (phần 2)

Nhàđầutư
Cho đến nay, Trung Quốc có tổng cộng 57 di sản được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên Hợp Quốc (UNESCO) công nhận là di sản của thế giới. Dưới đây là những nét vắn tắt về các di sản đó, được giới thiệu trên trang ChinaCulture và trang web chính thức của UNESCO.
AN AN
12, Tháng 11, 2023 | 17:19

Nhàđầutư
Cho đến nay, Trung Quốc có tổng cộng 57 di sản được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên Hợp Quốc (UNESCO) công nhận là di sản của thế giới. Dưới đây là những nét vắn tắt về các di sản đó, được giới thiệu trên trang ChinaCulture và trang web chính thức của UNESCO.

Xem lại kỳ trước: https://nhadautu.vn/57-di-san-the-gioi-tai-trung-quoc-duoc-unesco-cong-nhan-i81499.html

12. Khu thắng cảnh và lịch sử Vũ Lăng Nguyên

Truong Gia Gioi

Ảnh Tân Hoa Xã

Với diện tích hơn 264 km2, Khu danh lam thắng cảnh và lịch sử Vũ Lăng Nguyên nằm ở tỉnh Hồ Nam, miền Trung Trung Quốc. Nó bao gồm ba phần: Khu bảo tồn rừng quốc gia Trương Gia Giới, khu vực Suoxi Brook và khu vực núi Tianzi.

Địa hình chủ yếu gồm các đồi sa thạch, phát triển thành hơn 3.103 đỉnh kỳ lạ, nhiều đỉnh cao trên 400m. Giữa các đỉnh núi là các khe núi và hẻm núi với suối, hồ và thác nước, cùng khoảng 40 hang động cũng như hai cây cầu tự nhiên lớn. Cách xa thế giới bên ngoài, khu vực này được bao phủ 85% bởi cây xanh và 99% được bao phủ bởi thảm thực vật.

Phong cảnh ở Wulingyuan nổi tiếng với năm kỳ quan: đỉnh núi ngoạn mục, những tảng đá độc đáo, thung lũng hẻo lánh, vùng nước thanh bình và hang động núi đá vôi sâu.

Khu thắng cảnh này được UNESCO công nhận là Di sản Thiên nhiên Thế giới vào năm 1992.

13. Quần thể tòa nhà cổ ở dãy núi Võ Đang

Vo Dang

Ảnh Tân Hoa Xã

Nằm gần thành phố Đan Giang Khẩu (Danjiangkou) ở trung tâm tỉnh Hồ Bắc, dãy núi Võ Đang (Wudang Mountains) là nơi có quần thể nổi tiếng gồm các cung điện cổ, đền thờ và các tòa nhà Đạo giáo có niên đại từ thế kỷ thứ 7.

Quần thể này đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất của nghệ thuật và kiến trúc Trung Quốc được xây dựng trong khoảng thời gian gần 1.000 năm.

Dãy núi Võ Đang có tổng cộng 72 đỉnh núi, 36 vách đá, 24 rãnh nước, 3 hồ, 9 suối và 10 ao. Đỉnh chính là đỉnh Thiên Trụ (Tianzhu), có độ cao 1.612 m.

Dãy núi Võ Đang có thảm thực vật tốt và có nguồn tài nguyên thực vật phong phú. Do có số lượng lớn các loại thảo mộc Trung Quốc mọc trên núi nên chúng còn nổi tiếng là kho thuốc tự nhiên.

Quần thể các tòa nhà cổ này đã được thêm vào Danh sách Di sản Văn hóa Thế giới vào năm 1994.

14. Quần thể Cung điện lịch sử Potala, Lhasa

Cung dien Tay Tang

Ảnh Tân Hoa Xã

Cung điện Potala, cung điện mùa đông của Đức Đạt Lai Lạt Ma, là biểu tượng của Phật giáo Tây Tạng và vai trò trung tâm của nó trong chính quyền truyền thống của Tây Tạng kể từ thế kỷ thứ 7.

Khu phức hợp bao gồm Cung điện Trắng và Đỏ cùng các tòa nhà phụ trợ, được xây dựng trên Núi Đỏ ở trung tâm Thung lũng Lhasa, ở độ cao 3.700 mét.

Tu viện chùa Jokhang được thành lập vào thế kỷ thứ 7 là một khu phức hợp tôn giáo Phật giáo đặc biệt. Norbulingka, cung điện mùa hè trước đây của Đức Đạt Lai Lạt Ma, được xây dựng vào thế kỷ 18, là một kiệt tác nghệ thuật Tây Tạng.

Vẻ đẹp và sự độc đáo của kiến trúc Quần thể Cung điện Potala, Lhasa, lối trang trí phong phú và sự hòa nhập hài hòa trong một cảnh quan ấn tượng, đã làm tăng thêm mối quan tâm lịch sử và tôn giáo của du khách khi tới đây.

Nằm trên núi Potala ở Lhasa, thủ phủ của khu tự trị Tây Tạng, cung điện được xây dựng lần đầu tiên vào thế kỷ thứ 7 để phục vụ đám cưới của vua Tây Tạng Songtsan Gompo và Công chúa Văn Thành của Đế quốc Đường.

Kể từ khi hoàn thành, cung điện đã được mở rộng nhiều lần.

Cung-dien-Potala-5

Ảnh TNV

Năm 1645, Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 5 được chính phủ nhà Thanh bổ nhiệm làm lãnh đạo tôn giáo và thời gian địa phương của Tây Tạng, và cung điện được xây dựng lại.

Năm 1653, Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 5 chuyển từ Tu viện Drepung về cung điện. Do đó cung điện đã trở thành trung tâm chính trị của Tây Tạng.

Các sảnh của cung điện bao gồm điện thờ và chùa, Quảng trường phía Bắc, Quảng trường phía Nam và Ao Vua Rồng.

Tòa nhà chính có 13 tầng, cao khoảng 110 mét và rộng khoảng 360 mét. Nó được bao quanh bởi tám ngôi chùa, nơi có hàng chục ngàn bức tượng Phật.

Trong Hang Thực hành Phật giáo còn lưu giữ những bức tranh của Songtsan Gompo và Wen Cheng được thực hiện vào thế kỷ thứ 7.

Các ngôi chùa trong chánh điện dành cho mỗi Đức Đạt Lai Lạt Ma được xây dựng rất tốt, đặc biệt là ngôi chùa dành cho Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 5, được dát vàng và trang trí bằng những đồ trang sức quý giá.

Một tòa nhà quan trọng khác là Qingsha, nơi các bộ trưởng phụ trách các vấn đề Tây Tạng của nhà Thanh chủ trì lễ nhậm chức của các Đạt Lai Lạt Ma.

Bach-Cung-Portrang-Karpo

Bạch cung Portrang Karpo. Ảnh TNV

Được xây dựng lần đầu tiên vào năm 647 và nằm ở trung tâm thành phố Lhasa, Tu viện Jokhang là tòa nhà bằng gỗ và đá lâu đời nhất còn tồn tại của Tây Tạng.

Với tổng diện tích 25.100 m2, tu viện bao gồm các ngôi chùa và điện thờ.

Phật đường chính có bốn tầng, tượng Phật Thích Ca bằng đồng mạ vàng do Công chúa Văn Thành mang đến vẫn được thờ trong chính điện.

Phía trước tu viện có tượng đài thiết lập mối quan hệ liên minh giữa nhà Đường và Tây Tạng, và cây liễu do Công chúa Văn Thành trồng. Chúng là bằng chứng lịch sử về tình hữu nghị hơn 1.000 năm giữa người Hán và người Tây Tạng.

Ở mặt trước của tượng đài có ghi lịch sử của tượng đài bằng cả tiếng Trung Quốc và tiếng Tây Tạng, cũng như quá trình và ý nghĩa của việc thành lập liên minh.

Norbulingka, cung điện mùa hè trước đây của Đức Đạt Lai Lạt Ma được xây dựng vào thế kỷ 18, nằm trên bờ sông Lhasa, cách Cung điện Potala khoảng 2 km về phía tây trong một môi trường xanh tươi.

Cung điện bao gồm một khu vườn rộng lớn với bốn khu phức hợp cung điện và một tu viện cũng như các hội trường khác và các gian hàng đều được tích hợp vào cách bố trí khu vườn để tạo ra một tác phẩm nghệ thuật đặc biệt có diện tích 36 ha.

Di sản này có liên quan chặt chẽ đến các vấn đề tôn giáo và chính trị, từng là nơi để chiêm ngưỡng và ký kết các thỏa thuận chính trị.

Cung điện Potala, Tu viện chùa Jokhang và Norbulingka lần lượt được thêm vào danh sách các di sản thế giới của UNESCO vào các năm 1994, 2000 và 2001.

15. Khu nghỉ dưỡng Núi và những ngôi chùa hẻo lánh ở Thừa Đức

Xét về mặt bố cục tổng thể, phong cách kiến trúc, kỹ thuật xây dựng, chi tiết trang trí và cảnh quan sân vườn, Khu nghỉ dưỡng Núi là một quần thể cung điện và các công trình hành chính, nghi lễ rộng lớn được xây dựng từ năm 1703 đến 1792.

Khu nghi duong Nui

Ảnh Tân Hoa Xã

Khu nghỉ dưỡng này thể hiện sự giao lưu và hội tụ rộng rãi giữa văn hóa Hán và các văn hóa dân tộc khác, là sự hòa trộn giữa Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo, và có phong cách kiến trúc hỗn hợp giữa miền bắc và miền nam Trung Quốc.

Có tổng diện tích 611,2 ha, Khu nghỉ dưỡng Núi có những ngôi đền với nhiều phong cách kiến trúc và những khu vườn hoàng gia hòa quyện một cách dễ dàng vào cảnh quan hồ nước, đồng cỏ và rừng rậm.

Ngoài các đặc sắc về mặt thẩm mỹ, Khu nghỉ dưỡng Núi còn là một di tích lịch sử hiếm hoi về sự phát triển của xã hội phong kiến cuối cùng ở Trung Quốc.

Vì chỉ cách Bắc Kinh 250 km nên các hoàng đế nhà Thanh đã sống ở đây cùng với các phi tần và quan đại thần vào những tháng hè hàng năm.

Các hoàng đế xử lý các công việc triều đình và tiếp đón các sứ thần nước ngoài cũng như các thủ lĩnh bộ lạc tại khu nghỉ dưỡng mùa hè này, nơi được mệnh danh là thủ đô thứ hai của Vương triều.

Cấu trúc của khu nghỉ dưỡng chủ yếu được làm hoàn toàn bằng gỗ nanmu có giá trị và có Tháp Wenjin, một thư viện chứa Toàn bộ Kinh điển Trung Quốc.

Ngoài ra còn có chùa Núi Vàng và hòn đảo May Mắn.

Một số được xây dựng theo phong cách kiến trúc của các dân tộc thiểu số, 12 ngôi đền hoàng gia xa xôi nằm rải rác trên các ngọn đồi phía đông và phía bắc bên ngoài cung điện và khu vườn, thúc đẩy mối quan hệ với các dân tộc thiểu số và giúp bảo vệ Khu nghỉ dưỡng Núi.

Chua Pho Ninh

Chùa Phổ Ninh còn được gọi là chùa Phật lớn. Ảnh: World Monument Fund

Các ngôi chùa hiện có bao gồm chùa Phổ Ninh (Puning), chùa Pule, chùa Xumifushou, chùa Putuozongsheng, chùa Anyuan và chùa Shuxiang.

Các hoàng đế nhà Thanh bao gồm Khang Hy và Càn Long giải quyết các vấn đề quân sự và chính phủ của đất nước và tiếp đón các lãnh đạo các nhóm dân tộc thiểu số và sứ thần ngoại giao từ nước ngoài tới đây vào mỗi mùa hè và mùa thu.

Họ cũng đi về phía bắc để tổ chức Cuộc săn mùa thu Hoa Mộc Lan. Vì nơi đây diễn ra nhiều sự kiện lịch sử quan trọng của nhà Thanh nên các di tích và hiện vật lịch sử đã chứng kiến sự thống nhất và phát triển của Trung Quốc với tư cách là một quốc gia thống nhất đa dân tộc.

Khu nghỉ dưỡng Núi được thêm vào danh sách di sản văn hóa thế giới của UNESCO vào ngày 15 tháng 12 năm 1994.

16. Đền, Lăng mộ Khổng Tử và Dinh thự dòng họ Kong ở Khúc Phụ

Den Khong tu

Đền Khổng Tử. Ảnh Chinanews

Tọa lạc tại Khúc Phụ (Qufu), tỉnh Sơn Đông, ba địa điểm Nho giáo này được xây dựng vào năm 478 trước Công nguyên để tưởng nhớ Khổng Tử, nhà triết học, chính trị gia và nhà giáo dục vĩ đại của Trung Quốc.

Đền, Lăng mộ Khổng Tử và Dinh thự dòng họ Kong ở Qufu vẫn duy trì được tính chất nghệ thuật và lịch sử của chúng.

Có diện tích 140.000 mét vuông, địa điểm này tự hào có hơn 100 hội trường, tháp, gian hàng và các tòa nhà khác tập trung quanh chín sân.

Ngoài ra còn có Bàn thờ Mai tại nơi Khổng Tử đặt trường học, cây bách nổi tiếng mà ông đã trồng và hơn 1.000 tấm bia đá.

Nằm ở phía bắc Khúc Phụ, Rừng Khổng Tử là nơi tìm thấy lăng mộ của Khổng Tử và nhiều hậu duệ của ông.

Tử Cống, một trong những đệ tử hàng đầu của Khổng Tử, đã bắt đầu trồng cây tại mộ thầy và hiện tại ở đây có hơn 10.000 cây.

Kong Shangren, tác giả của bộ phim The Peach Blossom Fan, cũng được chôn cất tại đây.

Các địa điểm này đã được thêm vào danh sách do sản văn hóa thế giới vào tháng 12 năm 1994.

17. Vườn quốc gia Lư Sơn

Lu Son

Ảnh Tân Hoa Xã

Nằm ở phía bắc tỉnh Giang Tây, núi Lư Sơn là một trong những ngọn núi nổi tiếng nhất Trung Quốc.

Vườn quốc gia Lư Sơn, được ghi vào Danh sách Di sản Thế giới năm 1996, là một điểm du lịch nổi bật thu hút hàng triệu khách du lịch mỗi năm.

Nhờ phong cảnh thiên nhiên ngoạn mục, Lư Sơn từng là nơi nghỉ dưỡng mùa hè của các nhà truyền giáo phương Tây ở Trung Quốc, nơi đây nổi tiếng là nơi văn hóa phương Tây xâm nhập vào Trung Quốc.

Di sản tạo nên núi Lư Sơn rất đa dạng đến mức nó được coi là di sản văn hóa cảnh quan quốc gia.

18. Khu thắng cảnh núi Nga Mi và tượng phật khổng lồ Lạc Sơn

Nằm ở rìa phía Tây của lưu vực Tứ Xuyên, thuộc tỉnh Tứ Xuyên phía Tây Nam Trung Quốc, núi Nga Mi (Emei) là một trong bốn ngọn núi Phật giáo đáng sợ của Trung Quốc.

Tuong Phat Lac Son

Tượng Phật khổng lồ ở Lạc Sơn. Ảnh Tân Hoa Xã

Trên đỉnh Núi Vàng cao 3.077m, người ta có thể ngắm bình minh, biển mây, 'vầng hào quang của Phật' và ánh hoàng hôn. Lịch sử của Núi Nga Mi đã được ghi nhận trong hơn 2.000 năm, trong thời gian đó đã tích lũy được một di sản văn hóa Phật giáo phong phú.

Khu danh lam thắng cảnh Tượng phật khổng lồ Lạc Sơn, có diện tích 2,5 km vuông, nổi tiếng với tượng Phật khổng lồ, được cho là tượng Phật lớn nhất thế giới.

Cách thức lồng ghép các nét văn hóa với cảnh quan thiên nhiên được coi là một di sản quý giá không chỉ của Trung Quốc mà của cả nhân loại.

Tượng Phật khổng lồ được tạc trên núi, cao 71m, lưng tựa vào núi Cửu Đỉnh và hướng mặt về ngã ba sông Mân Giang (Minjiang), sông Đại Độ (Dadu) và Thanh Y (Qingyi). Có hơn 90 tác phẩm chạm khắc bằng đá và điện thờ Phật giáo ở hai bên tượng Phật khổng lồ.

Địa danh này đã được UNESCO công nhận là Di sản Thiên nhiên Thế giới vào năm 1996.

19. Thành phố cổ Bình Dao

Binh Dao

Ảnh Tân Hoa Xã

Được thành lập vào thế kỷ 14, thành phố cổ Bình Dao, nằm ở tỉnh Sơn Tây của Trung Quốc, là một ví dụ đặc biệt được bảo tồn tốt về một thành phố truyền thống của người Hán.

Di sản văn hóa và kiến trúc này bao gồm ba phần: toàn bộ khu vực trong các bức tường của Pingyao, Đền Shuanglin (cách quận lỵ sáu km về phía tây nam) và Đền Zhenguo (cách quận lỵ 12 km về phía đông bắc).

Thành cổ Bình Dao là một ví dụ nổi bật về thành phố Hán thời nhà Minh và nhà Thanh (từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 20).

Nó giữ lại tất cả các đặc điểm của thành phố Hán, cung cấp một bức tranh toàn cảnh về sự phát triển văn hóa, xã hội, kinh tế và tôn giáo trong lịch sử Trung Quốc, đồng thời có giá trị lớn trong việc nghiên cứu hình thái xã hội, cơ cấu kinh tế, quốc phòng quân sự, tín ngưỡng tôn giáo, tư duy truyền thống, đạo đức truyền thống và hình thức cư trú.

Thành phố cổ này được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa thế giới vào năm 1997.

20. Vườn cổ Tô Châu

Vuon co To Chau

Vườn cổ ở Tô Châu. Ảnh Tân Hoa Xã

Kiểu thiết kế sân vườn cổ điển của Trung Quốc, nhằm tìm cách tái tạo cảnh quan thiên nhiên thu nhỏ, được minh họa nét trong chín khu vườn ở thành phố lịch sử Tô Châu, tỉnh Giang Tô.

Những khu vườn cổ của Tô Châu nổi tiếng nhờ thiết kế và bố cục tinh tế. Cảnh quan và các tòa nhà được tích hợp hoàn hảo để tạo nên sự hòa hợp tuyệt vời giữa con người và thiên nhiên.

Chiếm một vị trí độc đáo và không thể thay thế trong lịch sử làm vườn cảnh quan thế giới, những khu vườn cổ của Tô Châu có giá trị cao trong việc nghiên cứu về nghệ thuật làm vườn cảnh quan, kiến trúc, văn hóa, thẩm mỹ, triết học và văn hóa dân gian Trung Quốc.

Các khu vườn cổ này đã được thêm vào Danh sách Di sản Văn hóa Thế giới vào năm 1997.

21. Phố cổ Lệ Giang

Phố cổ Lệ Giang, nằm trên đồng bằng Lệ Giang ở độ cao 2.400 mét ở phía tây nam tỉnh Vân Nam của Trung Quốc, là một trong những thị trấn cổ cuối cùng còn sót lại ở Trung Quốc.

Pho co Le Giang

Phố cổ Lệ Giang. Ảnh Chinanews

Phố cổ này thích nghi hoàn hảo với địa hình không bằng phẳng của địa điểm chiến lược và thương mại quan trọng này của Trung Quốc, đồng thời chứng minh được sự bảo tồn cảnh quan chất lượng cao và chân thực của một thị trấn lịch sử.

Kiến trúc của Phố cổ Lệ Giang đáng chú ý vì sự pha trộn của các yếu tố từ nhiều nền văn hóa và hệ thống cấp nước cổ xưa rất phức tạp và khéo léo vẫn hoạt động hiệu quả cho đến ngày nay.

Núi tuyết Ngọc Long ở phía tây bắc đóng vai trò là nguồn của sông suối, tưới nước cho đồng bằng và cung cấp cho Ao Rồng Đen, từ đó các tuyến đường thủy chảy vào mạng lưới kênh rạch để cung cấp cho thị trấn.

Thị trấn này bao gồm ba phần thành phần: Phố cổ Dayan được thành lập vào thời nhà Minh với vai trò là một trung tâm thương mại (bao gồm Ao Rồng Đen), cụm nhà ở Baisha được thành lập trước đó trong các triều đại nhà Tống và nhà Nguyên, và cụm nhà ở Shuhe nằm cách 4 km về phía bắc. -phía tây Phố cổ Dayan.

Những khu định cư nép mình trên núi và được bao quanh bởi nước này thể hiện sự pha trộn giữa văn hóa địa phương, phong tục và truyền thống dân gian qua nhiều thế kỷ.

le-giang

Ảnh Holiday Indochina

Vô số ngôi nhà hai tầng, mái ngói, khung gỗ tích hợp các yếu tố kiến trúc và trang trí của người Hán và Zang ở cổng vòm, tường bình phong, sân và dầm mái chạm khắc tượng trưng cho văn hóa Naxi và được sắp xếp thành hàng theo đường viền của sườn núi.

Được chạm khắc tinh xảo với các yếu tố gia đình và văn hóa là các yếu tố bằng gỗ bao gồm đồ gốm, nhạc cụ, hoa và chim.

Khu dân cư 800 năm tuổi này của người Naxi đáng chú ý vì sự hòa hợp với thiên nhiên, kiến trúc khéo léo và cơ sở vật chất đô thị. Phố cổ Lệ Giang là trung tâm thương mại, chính trị và văn hóa của người Naxi và các dân tộc thiểu số khác trong hơn 8 thế kỷ.

Nơi đây được chỉ định là một thị trấn vào khoảng đầu thời nhà Nguyên (1271-1368). Từ năm 1253 trở đi, người Naxi ở Lệ Giang đã phát triển một hệ thống xã hội, phong tục và văn hóa độc đáo của riêng họ dưới sự cai trị của sự kế thừa cha truyền con nối của các thủ lĩnh tộc Mu.

Vào thế kỷ 18, những người cai trị nhà Thanh thực hiện chính sách tương tác văn hóa và người Naxi đã áp dụng phong tục của người Tây Tạng và người Hán.

Mặc dù có nhiều trận động đất xảy ra ở Lệ Giang và nhưng nhờ được cải tạo nên hầu hết khu phố cổ vẫn giữ được cấu trúc ban đầu.

Lệ Giang được bao quanh bởi Núi tuyết Yulong phủ đầy tuyết. "Có bốn mùa trên một ngọn núi và phong cảnh thay đổi cứ sau mười dặm (năm km)" (lời một một bài hát dân gian về Núi Tuyết Ngọc Long).

Khu vực Lệ Giang được biết đến như một kho tàng động thực vật và là một hồ chứa tự nhiên khổng lồ. Nước chảy xuống từ những dòng sông băng tan chảy và tuyết rơi trên núi cao tưới tiêu cho các cánh đồng và cung cấp nước cho người dân.

legiangcothanh

Lệ Giang cổ thành. Ảnh Elite Tour

Trên thực tế, nước chảy khắp nơi ở Lệ Giang. Những dòng suối trong vắt uốn lượn quanh mọi ngôi nhà và chảy qua sân. Những cây cầu đá bắc qua suối. Những con đường được lát đá màu, trong đó có Phố Square, nhờ đó được giữ sạch bụi và bùn trong tất cả các mùa.

Nguồn gốc của những dòng suối này là sông Ngọc Xuân, uốn khúc qua chân Đồi Voi, phía bắc Lệ Giang. Ngoài ra còn có ao Bạch Mã Long và các giếng nước chìm xung quanh vô số suối.

Người dân địa phương đã làm ao dọc theo dòng suối. Ao phía trên cung cấp nước uống, ao giữa dùng để rửa rau, ao phía dưới dùng để giặt quần áo. Nước suối tràn bờ dùng để rửa đường.

Khắp khu phố cổ có những tòa nhà độc đáo lấy cảm hứng từ và hòa hợp với Thiên nhiên. Các di tích văn hóa, cả vật thể và phi vật thể, cũng rất nhiều.

Trong vùng lân cận Lệ Giang có Khu dân cư Shuhe và Khu phức hợp cư trú dân gian Baisha, cũng như các địa điểm văn hóa như Tháp Ngũ Phượng ở Đền Fuguo, Cung điện lớn và Hội trường tráng men.

Phố cổ Lệ Giang được thêm vào danh sách di sản văn hóa thế giới vào tháng 12 năm 1997.

22. Cung điện mùa hè, khu vườn hoàng gia ở Bắc Kinh

Cung dien mua he

Cung điện mùa hè ở Bắc Kinh. Ảnh Nhân dân nhật báo

Cung điện Mùa hè, ban đầu có tên là Qingyi Yuan, hay Khu vườn gợn sóng trong suốt, là một khu vườn hoàng gia được Hoàng đế Càn Long xây dựng vào năm 1750 để kỷ niệm sinh nhật của mẹ ông.

Trong vài thế kỷ qua, các hoàng đế và hoàng hậu đã dành thời gian rảnh rỗi ở đó. Cho đến ngày nay, cung điện vẫn có giá trị thẩm mỹ rất lớn.

Cung điện mùa hè ở Bắc Kinh là sự thể hiện nổi bật nghệ thuật sáng tạo của thiết kế sân vườn cảnh quan Trung Quốc, kết hợp hài hòa giữa các tác phẩm của con người và thiên nhiên.

Cung điện Mùa hè đã được thêm vào danh sách di sản văn hóa thế giới vào tháng 11 năm 1998.

(Đón xem kỳ 3)

Điều chỉnh kích thước chữ